当前位置:首页 > Thời sự > Kèo vàng bóng đá Bayern Munich vs Celtic, 03h00 ngày 19/2: Khó tin chủ nhà 正文
标签:
责任编辑:Bóng đá
Nhận định, soi kèo Denguele vs Olympique Sport, 22h30 ngày 20/2: Khó cho chủ nhà
Bộ Văn hoá lên tiếng về tranh chấp sổ đỏ dinh thự vua Mèo Hà Giang
Nghệ sĩ nổi tiếng thế giới thiết kế tranh trên Con đường gốm sứ
Tác giả 'Con đường gốm sứ' nhận giải thiết kế quốc tế tại Mỹ
![]() |
Nhận lời mời của UBND phường Trúc Bạch, trong vòng 10 ngày, nhóm họa sĩ Nghệ thuật Tân Hà Nội của tác giả 'con đường gốm sứ' Nguyễn Thu Thủy đã hoàn thành bức tranh tường với chủ đề 'Hà Nội bốn mùa hoa' trên đường Phó Đức Chính, Hà Nội đối diện với trường THCS Mạc Đĩnh Chi vừa được xây mới |
![]() |
Khai thác tối đa vẻ đẹp đa dạng về hình và màu của các loài hoa cũng như lá cây, nhóm họa sĩ đã tạo nên một bức tranh hoành tráng với tiết tấu mềm mại nhịp nhàng của một khu vườn lộng lẫy, mang thiên nhiên tươi đẹp đến với không gian đường phố và trường học. |
![]() |
6 họa sĩ của đã diễn tả phóng to các loài hoa đặc trưng của Hà Nội như hoa sen hồng, loa kèn trắng, lay ơn hồng cam, violet tím biếc, thược dược đỏ , trắng, vàng, cúc đại đóa vàng, cùng một số loài hoa khác được trở về Hà Nội từ Đà Lạt như thiên điểu, hoa atiso, hoa đá… |
![]() |
Bức tranh chạy dài tạo cảm giác như một khu vườn rực rỡ với những sắc độ xanh đậm nhạt của lá cây, những sắc vàng hay tím biếc của một số loài lá như thài lài tía, khoai môn, thủy trúc, vạn tuế, chuối pháo… |
![]() |
Nguyễn Thu Thủy, một trong số 6 họa sĩ thực hiện bức tranh tường này chính là tác giả của Con đường gốm sứ. |
![]() |
Họa sĩ Nguyễn Thu Thủy nói: "Thật vui và hạnh phúc khi vào giờ tan trường, các em học sinh trường Mạc Đĩnh Chi ùa sang đường ngắm nhìn bức tranh tường thích thú, đố nhau xem đây là loài hoa gì lá nào. Vai trò của nghệ thuật công cộng là vậy: mang đến niềm vui, sự hứng khởi cho công chúng và đặc biệt đối với trẻ em, nghệ thuật công cộng mang giá trị giáo dục thẩm mỹ một cách gián tiếp". |
![]() |
Với nhiều kinh nghiệm thi công các tác phẩm nghệ thuật ngoài trời, nhóm họa sĩ đã sử dụng các sơn màu có độ bền vững cao ngoài trời. |
![]() |
Trước đó, vào tháng 3 năm 2017, nhóm họa sĩ Nghệ thuật Tân Hà Nội cũng đã hoàn thành bức tranh tường Vườn nhiệt đới Việt Nam tại sân bay Quốc tế Đà Nẵng và bức tranh đã đoạt Huy chương Đồng tại cuộc thi thiết kế quốc tế lần thứ 10 tại Los Angeles (Hoa Kỳ). |
MyA
Đây là dự án mới nhất hoạ sĩ Nguyễn Thu Thuỷ - tác giả con đường gốm sứ Hà Nội.
" alt="Hà Nội có thêm bức tường bốn mùa hoa tuyệt đẹp"/>Vợ ngoan nói mình thuê người giúp việc là hoang phí và lười biếng vì vợ chồngmình mới có một bé, chưa vất vả đến mức để phải thuê ôsin. Thế là mình thành vợhư.
Nhưng vợ ngoan đâu có biết, đàn ông họ chỉ cần nhà luôn sạch thơm, bữa đến cócơm ngon. Sáng ra có quần áo là lượt thẳng thơm đi làm chứ mấy khi cần làm rõ ailà người làm những điều ấy, vợ cũng được mà người giúp việc cũng chẳng sao.
Vì thế mình đã bớt những việc đó ra khỏi danh sách những việc cần làm hằng ngàymà thay vào đó là: thắt cà-vạt cho chồng mỗi sáng, hôn tạm biệt chồng trước khiđi làm, mát-xa cho chồng trước khi đi ngủ, tìm hiểu thêm để làm mới “chuyện ấy”,nói những lời ngọt ngào mát lành vào tai chồng, thi thoảng mua đôi vé xem phimrủ rê chồng trốn con đi Mega một chuyến. Cuối tuần tự tay vào bếp đãi chồng conmột bữa ra trò. Khi mình không còn quay cuồng với quần áo bẩn, nhà bừa bộn, cơmnước dầu mỡ, mình sẽ có thời gian làm những việc đem lại niềm vui cho chồng convà chính bản thân mình.
Vợ ngoan bảo mình vô tâm, chẳng biết lo lắng cho chồng. Khi chồng đi nhậu vềmuộn, mình không sốt ruột, không gọi nhí nhéo, còn tót đi café với bạn hoặc dắtcon đi siêu thị chơi rồi về ngủ sớm mà chẳng thao thức đợi chồng.
Tối nào chồng không về ăn cơm, 2 mẹ con mình vẫn vui như Tết, làm hết món nọ mónkia và cùng nhau thưởng thức, đâu cần phải có chồng mới bõ công bày vẽ. Vì mìnhđang huấn luyện cho cảm xúc của mình không còn bị phụ thuộc vào những hành động,thái độ của chồng nữa!
Cơ quan chồng đi du lịch, mình gửi con ở nhà nội để 2 vợ chồng có không gianriêng. Mình cười nói phơi phới cả chuyến đi, thức dậy và bơi lội mỗi sáng vớichồng, chơi bóng ở bãi cát với chồng. Đêm cổ vũ bóng đá với chồng, lúc rỗi rãithì ngồi xem chồng chơi tá lả, bình luận chỉ chỏ loạn xạ cả lên, ngồi ăn thì gắpthức ăn và chăm sóc cho chồng rất kỹ.
Chồng rất hạnh phúc, yêu và tự hào về vợ, lúc nào cũng quấn quýt bên vợ. Nhưngvợ ngoan đi cùng đoàn thì bảo mình hư, mình không nghĩ đến con nên mới để con ởnhà, mình không ý tứ gì hết khi đã là gái có chồng.
Chả ai muốn mình phải bỏ vợ, bỏ chồng, nhưng nếu không may chuyện xảy ra thìmình cũng không sốc lắm đâu, vì mình nghĩ vợ hay chồng, suy cho cũng là ngườidưng, về ở với nhau vì tình vì nghĩa.
Đâu phải chia tay là mình sẽ chết, mình không thể có ai khác, mình không thểnuôi dạy con nên người. Xã hội thì còn nhiều định kiến nhưng mình đã nghĩ thoángnhư vậy đấy, cho nhẹ lòng. Khi lòng thanh thản ta suy xét và làm mọi việc cũngnhẹ nhàng, thoải mái, không kì vọng cao để không thất vọng nhiều. Với quan điểmđó, mình bị đánh giá là vợ hư, không trao hết tâm gan, tim ruột cho chồng.
Phương châm của mình là yêu bản thân và cố gắng cân đối cuộc sống, cả về chồng,con, công việc, để cho chính mình được vui vẻ là điều trước tiên, rồi mới tớilàm người khác vui vẻ. Cuối cùng, người đàn ông của mình phải muốn ở bên mìnhchứ không phải là bị bắt buộc. Và, chồng phải tìm cách giữ vợ chứ không phải vợchỉ chăm chăm đi giữ chồng!
(Theo Trí thức trẻ)
" alt="Tự sự của vợ hư"/>4 tuổi bé Ly có 3kg.
Nhà có khách, bé Ly vui lắm. Bé nhảy chân sáo khắp nơi, khi thì lên phản, lúc ởngoài sân. Bạn thân của bé là một bé gái hàng xóm. Bé gái này tuổi mới lên 5nhưng trông đã cao lớn gấp đôi Ly. Bé gái này cũng hiếu động lắm, cứ khi khôngai để mắt là bế thốc chị lên, đưa tay qua lại như chị ru em ngủ.
Những lúc như thế, bà Hà lại hốt hoảng la mắng: “Khéo khéo không lại ngã chị. Bếnhẹ thôi, khéo làm chị đau đấy!”. Thấy bà Hà nạt nộ, cô bé hàng xóm lại thả Lyxuống rồi cả hai cùng ngặt nghẽo cười.
Theo bà Hà thì như nhiều người khác, khi con gái bà lập gia đình, bà cũng mongước được có đứa cháu để bế bồng cho tuổi già bớt phần hiu quạnh. Con gái bà cómang, cả nhà mừng lắm. Ở nông thôn, đời sống khó khăn, khi có mang con gái bàcũng chẳng kiêng cữ được như người ở thành phố nên thỉnh thoảng cũng cảm cúm, ốmđau.
Người có điều kiện thì kiêng dè chuyện ốm đau lúc bụng mang dạ chửa, nhưng ở quêthì cứ xem đó là chuyện thường tình. Khi con gái bà trở dạ, cả nhà háo hức đóntin vui. Thế nhưng, khi bác sĩ thông báo, cháu bé mới lọt lòng không giống nhưnhững đứa trẻ bình thường khác thì bà và mọi người như chết điếng. Bởi sinhthiếu tháng nên cháu nên khi rời bụng mẹ, cháu chỉ nặng 800g.
Thông báo cho gia đình chuyện bất thường ấy, cô y tá bảo, cháu bé trông như cáily uống nước. Đón đứa cháu đỏ hỏn từ tay cô y tá, bà đã nghẹn ngào nước mắt. Đứabé nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay chẳng khác nào con chuột. Nhìn đứa bé lànhlặn, bà đã nghĩ đến câu nói của người xưa “có đầu có đuôi nuôi lâu sẽ lớn”. Tuynhiên, thực tế, khi đón cháu về thì mọi thứ lại không diễn ra như bà từng nghĩ.
Gió thổi cũng… bay
Đã có hình hài tí xíu nhưng sau 2 tháng, thấy cháu bỏ bú và có những biểu hiệnkhác thường, sợ hãi, con gái bà đã vội vàng đưa con đi khám. Sau khi thăm khám,bác sĩ kết luận, Ly bị bệnh tim. Bệnh ấy cần phải phẫu thuật. Thế nhưng, với vócdáng tí tẹo, các bác sĩ đã lắc đầu bảo, cháu không đủ sức khỏe để trị bệnh bằngdao kéo. Bệnh của cháu chỉ có thể dùng thuốc theo phác đồ điều trị riêng. Tấtnhiên, cháu có qua khỏi hay không hoàn toàn là nhờ số mệnh.
Bà Hà kể, khi ấy, thấy Ly nằm thu lu một góc, bà đã nghĩ cháu mình không sốngnổi. Tuy nhiên, ơn giời, nhờ sự chăm sóc theo kiểu nâng như nâng trứng của bà vàmọi người, Ly đã dần vượt qua cơn bĩ cực của đời mình.
Bà Hà kể, chăm sóc Ly rất cực. Ru cháu ngủ, bà phải đặt Ly nằm trong lòng haibàn tay của mình và cứ thế đưa qua đưa lại nhẹ nhàng. Những đứa trẻ khác thìngười lớn ẵm vào người, nhưng Ly thì không làm thế được bởi thân hình cháu quábé. Xòe tay cả giờ đồng hồ, nhiều khi bà thấy tay mình mỏi rã. Hát ru cháu bàcũng chỉ dám hát thầm. Hát thành tiếng thì sợ cháu giật mình tỉnh giấc.
![]() |
Bé Ly (bên trái) hiện tại. |
Khi cháu ngủ say, bà đặt cháu nằm trên bụng mình bởi đặt cháu dưới giường bà sợsơ sảy, nằm chèn vào thì cháu mình chết bẹp. Vì nghèo nên nhà bà thông thốc. Từngày đón cháu về nuôi, bà phải chọn chỗ kín gió để kê giường ngủ: “Sợ gió máycháu dễ mắc bệnh một phần, sợ nữa là gió mạnh, cháu bị… gió cuốn đi!”, bà Hàthật thà kể. Nâng giấc cho cháu đã mệt đã khó, chăm bữa ăn cho cháu còn mệt hơn.Những đứa trẻ bình thường khác thì lên 3 tuổi là đã được bố mẹ cho ăn cơm nhưngLy thì không như thế. Thức ăn cho cháu phải giã nát như cám và phải đút cho cháuăn từng muỗng nhỏ mới không bị sặc. Khi 4 tuổi, trèo lên cân đĩa, kim đồng hồmới khẽ nhích ở mức 3 kg nên Ly ăn ít lắm. Ăn hệt như một chú mèo lười, mỗi bữachỉ vài thìa nhỏ.
Bởi thân hình tí xíu trên nên Ly được nhiều người trong ấp thương yêu. Bất cứ aigặp cô bé là đòi ẵm bế. Thấy mọi người quý cháu mình vậy, bà Hà vừa mừng vừa lo.Bà Hà kể: “Xương cháu bé như xương gà, không biết bế là nguy hiểm lắm, chỉ chạmnhẹ là cháu có thể bị gẫy chân, tay ngay”.
Bởi nỗi lo lắng đó mà trước đây, bà không dám rời xa cháu mình nửa bước. Bà điđâu là cho Ly theo đấy để canh chừng. Đi chợ thì bà đặt cháu vào giỏ xe rồi 2 bàcháu cứ chầm chậm mà đi. Chiếc giỏ xe với Ly là quá rộng. Ngồi trong đó, Ly cóthể giãy dụa, chơi đủ trò.
“Ngày mới cho cháu chợ, thấy cháu bé quá nhỏ, thoại đầu nhiều người tưởng tôi…nuôi khỉ đấy. Khi biết mình nhầm họ xúm đông xúm đỏ vào xem. Có người còn sờnắn, bắt cháu nói chuyện bởi chẳng ai nghĩ trên đời lại có người bé đến thế!”,bà Hà nhớ lại.
“Khổ nhất là những lúc cho cháu theo ra đồng, một vũng nước với người bìnhthường thì chẳng có gì đáng nói nhưng với nó thì chẳng khác nào một chiếc aosâu, không trông chừng cháu ngã xuống thì nguy hiểm lắm”, bà Hà tiếp tục kể vềnhững vất vả khi chăm sóc đứa cháu tí hon của mình.
Đúng như lời bà Hà nói, để mắt, tôi thấy mọi đồ vật trong ngôi nhà của bà Hà đốivới Ly chẳng khác gì những thứ ở “thế giới người khổng lồ”. Chiếc ghế để ngồi Lykhông thể tự mình trèo lên, chiếc tô đựng canh với Ly chẳng khác gì chiếc thautướng đại…
Bà Hà bảo, nhiều lần đi chợ, bà đã để mắt để mua những món đồ nhỏ nhắn để Ly cóthể tự dùng nhưng khó quá. “Nhìn nó nặng nhọc bưng cốc nước bằng cả hai tay, tôiđã nhiều lần không cầm nổi nước mắt!”.
Ly nhanh nhẹn và tinh nghịch. Từ lúc chúng tôi đến chẳng thấy lúc nào em ngồiyên. Cứ đi lại thoăn thoắt. Tuy nhiên, bà Hà bảo, chỉ nô một chốc một lát là bélại ngồi thở dốc.
Muốn đi diễn xiếc để nuôi bà
Ly thích đi học. Thích được tung tăng tới trường như chúng bạn. Trước đây, dùnghèo nhưng bà Hà cũng cố gắng lo cho cháu mình cái chữ. Tuy nhiên, đi học đượcít ngày thì Ly lăn ra ốm. Bà Hà bảo, cháu bà không đủ sức để đến trường. Cáicặp, quyển sách đối với Ly là vật phẩm khổng lồ, cô bé không thể nào mang vác.Thêm nữa, trẻ con tính vốn hiếu động, thấy Ly bé xíu nên thường xúm lại trêuchọc, thấy cảnh đó, bà chẳng cam lòng. Vậy là bà quyết định cho Ly nghỉ.
“Nếu cứ đến lớp thì giờ nó cũng học xong cấp 1 rồi. Nhiều lúc thấy nó cứ ngótheo mấy đứa đi học ngoài ngõ, tôi cũng thương lắm nhưng chẳng biết làm sao!”,bà Hà rầu rĩ.
Chạy nhảy một hồi, mệt phờ, Ly xán lại bên bà. Hỏi chuyện, cô bé hồn nhiên bảo,sau này… lớn lên, cháu sẽ đi làm xiếc để lấy tiền nuôi ngoại. Thấy cháu mình nóivậy, bà Hà xoa đầu Ly bảo, trước đây, thấy cháu bé xíu, nhìn lạ mắt, mấy đoànxiếc đã về tận nhà xin với gia đình để rước cháu đi… biểu diễn.
“Họ trả thù lao cũng cao lắm nhưng làm thế tội con bé, tôi hổng có chịu…”, bà Hàbỏ lửng câu nói, mắt hướng xa xăm. Nhìn ánh mắt ấy chúng tôi biết bà đang cóđiều gì lo lắng lắm. Chẳng để chúng tôi phải đoán già đoán non, bà bảo, năm naytuổi bà đã gần 70, nhiều khi cũng vướng bệnh, cũng nằm một chỗ, tuy nhiên bà vẫncố sức để chăm lo cho đứa cháu tí hon tội nghiệp.
Tuy nhiên, sau này, khi sức tàn lực kiệt thì không biết cuộc sống của Ly sẽ thếnào. “Bố mẹ nó thì đều có nỗi lo riêng, cũng vất vả lắm. Cứ nghĩ tới sau nàycháu không có người chăm bẵm, tôi ngủ chẳng yên”, bà Hà thở dài.
(Theo Gia đình và Cuộc sống)